Có lý thiệt! Lời nói chạm đến tâm mình, đến tim mình. Nó dường như vô hình mà gây những vết thương dường như có thật.
“Làm chủ lời nói khi chưa nói, và làm nô lệ nó khi đã nói ra”, là câu từng được nghe từ nhỏ, biết là đúng, nhưng hình như cả đời chỉ có thể làm nô lệ, được mấy lần làm chủ!
Học một đời cũng khó làm chủ được lời nói của mình, nói gì đến làm chủ được tâm mình trước lời nói vô tội vạ của người khác.
“Chỉ nói khi lời nói tốt hơn im lặng”. Ghi tâm khắc cốt những lời dặn dò, mà sao như viết trên cát bạn nhỉ. Chỉ một cơn lốc qua thổi bay hết, chỉ đợt thủy triều lên xóa tan hết.
Còn để lại sự ngây ngô vụng dại, của một đời nghĩ là thông minh.
***
Chiều qua đi trên xe, đến ngã tư xe cộ tranh lấn nhau giành qua trước, một người bình thản nói như nói với hư vô: Chậm lại! Chậm lại!
Chậm lại! Chậm lại! Chỉ đơn giản là thế, cho mọi điều muốn làm được.