Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2013

Im lặng, đôi khi


Đôi lúc là vậy, chúng ta không muốn nói nữa khi đã quá sức để giải thích.

Dừng lại một chút để thấy, nếu gặp sự im lặng của nhau, hiểu sự mỏi mệt về nhau, khi mỗi bên đã hết sức mình để giải thích cho bên kia hiểu.

Rồi thì ai cũng có cảm giác bên kia không quan tâm để hiểu.

Mọi điều bắt đầu để tháo gỡ, bao giờ cũng bắt đầu từ lắng nghe chính tâm mình trước!

Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013

Chỉ bận phủ nhận



Chúng ta thường phủ nhận sai lầm của mình, nên khó mà học được gì từ tổn thương hay thất bại vừa qua.


Có những lời thật đơn giản như khoảng trời xanh, giữa đám mây đen dầy đặc kia, đánh thức một tâm thức luôn ngủ mê trong ảo tưởng của chính mình! 

Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2013

Bình an!


Tất cả theo ý, dù chỉ là sự vâng lời của người nhỏ hơn mình, mình mới bình an. Đó là điều quen thuộc, có thể cảm nhận ngay lời này.

Nhưng câu bên dưới nói về một điều, bất ngờ với một tâm luôn mong muốn mọi sự theo ý để bình an.

Một lời đơn giản, giúp tâm chúng ta đang lao xao, có thể nghĩ lại về chính mình.


Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

Những gì người khác nghĩ


Để ý tâm mình, chúng ta thấy rõ buồn vui hàng ngày chỉ vì nhận xét của người về mình.

Là tù nhân của những lời vu vơ, đôi khi của một ai đó bất chợt nói. Khi hỏi lại, bạn sẽ được nghe trả lời, "nói vậy chứ không có ý gì", nhưng chúng ta đã bị giam cầm trong lời nhận xét vu vơ đó cho đến tận lúc người kia mở ra.

Bình tĩnh trước những nhận xét chừng như quá khắc nghiệt của một ai đó, bình tâm trước những khen tặng quá đáng của một ai đó. Có lẽ chính là điều câu nói đơn giản của Lão Tử nhắc chúng ta.

Vui buồn chừng mực, cũng là bình tâm tránh bị cột vào bởi khóa bằng vàng của ngôn ngữ.