Thứ Hai, 21 tháng 3, 2016

Thầy mình


Điều đơn giản này thật cũng khó thấy.

Khó mà coi mọi việc là bậc thầy của mình. Dù rằng sau đó cũng nói, đó là bài học của mình. Nhưng lại không chấp nhận ai đó đã cho mình bài học này là... thầy mình, mà đó là một người khó quên (đúng ra phải nói, khó mà cho qua, khó mà tha thứ!) 

Còn cái gọi là bài học kia, chỉ nhớ vì giận!

Có lẽ vì vậy mà đường đi mỗi ngày cứ gian nan, mỗi ngày cứ phải buồn bực giận hờn vì những "bài học" do "thầy" mình dạy cho!

Cho nên câu nói có thêm chữ "really", tạm hiểu khi thật sự để ý tâm, để ý được những giao động của tâm thì may ra lúc đó mới thấy ngoại cảnh chỉ là bài học cho tâm. Thói quen chỉ thấy ngoại cảnh mà ít khi nhận ra sức giao động của tâm trước ngoại cảnh.

Nhưng để thật sự nhận ra rằng, "everything" là bậc thầy của mình, thì có lẽ cũng cần đôi chút thời gian lắng tâm.

Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2016

Can đảm hơn thông minh


Chỉ khi nào sau khi suy nghĩ thấy quyết định như thế có lý, hiểu như thế là khỏe tâm mà vẫn không làm được điều có lý, điều khỏe tâm. Lúc đó mới biết, thì ra cần chút can đảm dứt khoát nữa.

Biết rằng ai đó làm phiền mình, không nên nghĩ đến làm chi, nhưng không dừng được tư tưởng.

Lúc này mới thấy tác giả nói câu này, có lẽ đã từng như thế, cho đến khi quyết định dừng lại suy nghĩ về điều đang làm chúng ta đau lòng, lúc đó tư tưởng dừng. 

An nhàn vốn sẵn, nhưng mải ruổi rong theo những điều chưa thể dừng, chưa cảm đảm dừng bởi chút vị ngọt còn vương mà rối ren.