Thứ Tư, 27 tháng 7, 2016

Chậm lại!

Có lý thiệt! Lời nói chạm đến tâm mình, đến tim mình. Nó dường như vô hình mà gây những vết thương dường như có thật.
Làm chủ lời nói khi chưa nói, và làm nô lệ nó khi đã nói ra”, là câu từng được nghe từ nhỏ, biết là đúng, nhưng hình như cả đời chỉ có thể làm nô lệ, được mấy lần làm chủ!
Học một đời cũng khó làm chủ được lời nói của mình, nói gì đến làm chủ được tâm mình trước lời nói vô tội vạ của người khác.
Chỉ nói khi lời nói tốt hơn im lặng”. Ghi tâm khắc cốt những lời dặn dò, mà sao như viết trên cát bạn nhỉ. Chỉ một cơn lốc qua thổi bay hết, chỉ đợt thủy triều lên xóa tan hết.
Còn để lại sự ngây ngô vụng dại, của một đời nghĩ là thông minh.
***
Chiều qua đi trên xe, đến ngã tư xe cộ tranh lấn nhau giành qua trước, một người bình thản nói như nói với hư vô: Chậm lại! Chậm lại!
Chậm lại! Chậm lại! Chỉ đơn giản là thế, cho mọi điều muốn làm được.

Thứ Ba, 19 tháng 7, 2016

Hòa giải... lâu hơn

  thuongton 

 Nghĩ cho cùng, chúng ta không bao giờ muốn làm thương tổn nhau, chỉ vì lúc đó nào mê mờ bởi sự bực bội, buột miệng nói đôi lời thương tổn nhau.

Sau đó tuy mọi sự có thể đã hòa giải, nhưng nỗi buồn trong tâm người kia vẫn còn đó chưa phai. Lời trên bức tranh ngắn gọn “phải mất nhiều năm mới hòa giải”. 

Các bậc thầy thường nhắc, bình thường tập quen sự dừng lại những lời không lành, thường để ý những sinh khởi trong tâm, mới mong dừng kịp những lời làm đổ vỡ tình thân.

Có thể thời gian đã qua, đã rất nhiều lần làm thương tổn nhau, nhưng sự để ý lại tâm chính mình,sẽ giúp mọi thứ về sau ổn định hơn

Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2016

Giới hạn


Chúng ta thường không chấp nhận rằng "người dễ thương" có quyền không dễ thương ở một lúc nào đó...

Điều này lại khó chấp nhận nên đưa đến thất vọng, thương tổn, trách nhau. Chỉ bởi mãi mong chờ nơi người trong mắt mình, đúng như ý mình nghĩ.

Ngay cả người dễ thương nhất cũng có giới hạn của họ... giống như mình có vô số giới hạn, mà mình không biết những giới hạn đó làm thất vọng, thương tổn những người phán định rằng mình dễ thương!

Lời nhắc tình cờ đọc được này, không phải để nhìn người mà nhìn lại mình, hiểu rõ chính mình, khi hiểu rõ chính mình, tự khắc hiểu được rằng, ai cũng có một giới hạn... như mình!