Vì muốn khuyến khích chúng
ta đi
sâu vào cuộc đời nên Phật phải lật lại bề trái ngược với lời dạy trước
kia của Ngài. Trước kia, vì chúng sanh tham ái nên Phật dạy khổ. Vì đối với người đắm chìm trong tham ái, dục lạc
phải nói khổ để chán sợ. Ví dụ như trẻ con thích ăn kẹo, thì mình phải nói là
ăn kẹo sún răng, là khổ... nó sợ không dám ăn.
Thật ra nói như vậy cũng chưa thấu đáo
hết tính chất của cuộc đời, khi học Phật chúng ta phải suy nghĩ kỹ.
Đức Phật trước đưa cho cây
gậy khổ, vô thường để mình nắm, bây giờ muốn quăng cây gậy đi, Ngài nói ở chỗ
không khổ cho là khổ, sanh tưởng khổ là điên đảo. Khổ chỉ là ảo tưởng. Buồn vui
cũng chỉ là ảo tưởng.
Vậy rốt cuộc cuộc đời là khổ hay vui?
Khi nói đời khổ hay vui chúng ta phải nhìn cho thấu đáo vấn đề. Chúng ta nói
đời khổ thì hoàn toàn không biết khổ đó là gì. Nếu kêu kể ra sẽ nói, dạ khổ
sanh già bệnh chết, nhưng cũng chỉ là nói theo kinh. Trong thâm tâm tận cùng
của cuộc đời chúng ta cũng không thấy đó là khổ.
Nhưng nếu nói ngược lại, đời là vui cũng
không phải.
Có nghĩa là cuộc đời như thế nào thì
hiện ra như thế đấy. Nếu mang mắt kiếng đen chúng ta thấy đời đen hù, nếu mang
mắt kiếng màu hồng chúng ta thấy đời màu hồng. Cho nên nói khổ hay vui là do
cặp mắt chúng ta đã mang. Cặp mắt kiếng đó đức Phật gọi là kiến chấp điên đảo.
Khổ vui chỉ là nói theo tâm trạng, theo
ảo tưởng của mỗi chúng sanh. Các pháp không cố định cho nên gắn cho nó là khổ
hay vui cũng đều không đúng. Nói như thế để chúng ta có cái nhìn tỉnh táo trước
khi phát ngôn ra vấn đề gì. Các pháp là như vậy, không thể nói khổ hay vui.
Sở dĩ Phật dạy các đệ tử phải quán đời
khổ để xa lìa tham dục, sợ đắm nhiễm rồi chết trong đó, đây
chỉ là tùy bệnh cho thuốc. Nghe nói đời là khổ rồi sợ cuộc đời này, sợ chúng
sanh. Cho nên nói Đôi khi tôi muốn đi xa,
xa mặt trời xa loài người. Nhưng tôi vẫn ở đây nghe tim mình đau nhói. Mình
nghe đau nhưng người khác thì không đau, chỉ vì cái nhìn khác nhau. Nói điều
này để chúng ta biết mình mang mắt kiếng gì để gỡ nó ra. Nó không có gì cố định.
Đức Phật gọi là lương y tùy bệnh cho thuốc.
Lúc đầu đối với chúng sanh tham dục thì Phật dạy xa lìa tham dục, xa lìa cuộc
đời, đời là khổ không có gì phải mê, mê là chết. Phải quán cuộc đời toàn là
những bộ xương trắng lắc lư, quán cuộc đời là những hầm lửa...
Nhưng tu cách đó cũng không phải. Phật
dạy như vậy là vì bị bệnh phải uống thuốc, bây giờ hết bệnh Phật lật trở lại
vấn đề, các ông đừng nghĩ đời là khổ. Trong không khổ mà sanh tưởng khổ là điên
đảo. Lật lại vấn đề này để chỉ những người trót quán cuộc đời là khổ. Bây giờ
phải chỉ cho ra, không có gì phải khổ.
Không nói nó là khổ hay vui, nhìn đúng
vấn đề. Các pháp là như vậy thôi. Khổ hay vui là do chính mình, luôn luôn phản
quan nhìn lại mình. Và thấy mình trót mang một mắt kiếng. Thấy người đó dễ
thương, mình mang mắt kính dễ thương nhìn, dù họ có làm gì mình cũng thấy dễ
thương. Từ đi, cười, khóc gì mình cũng thấy dễ thương. Nhưng sẽ có người khác
mang mắt kiếng khác nhìn tên đó chẳng có gì dễ thương cả.
Thật ra khi nhìn một người
thấy dễ ghét là mình cũng mang một cái kính. Không dễ thương hay dễ ghét gì cả,
tự nó là vậy.
Khi ghét cái gì đó chúng ta
không thể tiếp cận cái đó được. Muốn phát tâm phải nhìn mặt tốt, mặt an lạc
khỏe khoắn. Chúng ta để ý, tu tập là để lật lại cái nhìn của mình. Để bỏ bớt
những mắt kiếng thương, ghét, giận hờn, phiền não, tịnh, bất tịnh...
(NĐ)