Thứ Hai, 23 tháng 3, 2015

Làm sao quên

words 

Đây là điều chúng ta hay nhắc nhau. Khi nói với ai điều gì thì lưu ý, bởi lời nói chúng ta có thể để vết thương trong lòng ai đó khó phai mờ.

*

Nhưng khi chúng ta là người bị thương tổn bởi ai đó và chúng ta là người phải nói câu: “Tha thứ nhưng không quên”.

Chúng ta cảm thấy có chút gì không an tâm lắm, vì khi chúng ta đã tha thứ cũng muốn quên điều người làm mình thương tổn luôn. 

Câu hỏi có một đáp án thế này: Mọi lời nói, hình ảnh được lưu vào ký ức một cách tự nhiên. Nhưng lời nói và hình ảnh nào được lập đi lập lại nhiều lần sẽ nhớ lâu hơn, những gì chỉ thoáng thấy, thoáng nghe qua.

Tuy nhiên điều gì làm thương tổn thân hay tâm chúng ta, thì được ghi nhớ lâu hơn một cách đặc biệt. Biết rõ tiến trình này, những gì đã tha thứ, khi chợt khởi nhớ đến, chúng ta chỉ đừng nghĩ tiếp tục. Lâu dần vết thương nhạt dần.

“Đừng nghĩ tiếp tục” là sự tỉnh giác, biết kịp khi tư tưởng khởi lên. Thói quen đó có lẽ đòi hỏi một quá trình lưu ý của chúng ta rất lâu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét